CẬU ẤY TỪNG LÀ CHẤP NIỆM CỦA MÌNH.
- Linh Nguyễn Lê Trúc
- Mar 17, 2024
- 5 min read

Mình đã từng dành cho cậu ấy tình cảm đặc biệt, 10 năm tụi mình bên cạnh nhau là những người bạn thân. Nhưng bây giờ cậu ấy trở thành chấp niệm mình đã buông xuống, mình đặt tình cảm dành cho cậu ấy trở thành một người bạn bình thường.
Ngược về hơn 10 năm trước, mình và cậu ấy là bạn hàng xóm của nhau. Nhà cậu chuyển đến phía sau nhà mình năm mình học tiểu học. Ngày bé tụi mình hay chơi đùa với nhau, rồi đến khi cậu lên cấp hai nhà cậu chuyển đi. Lúc ấy, mình chỉ nghĩ bạn mình chuyển đi không biết khi nào có dịp gặp lại, mà gặp lại rồi có nhớ nhau không. Dù ở cùng thành phố nhưng mình và cậu ấy không hề chạm mặt nhau, cho đến khi mình đi diễn văn nghệ và tụi mình gặp lại nhau. Nhưng cậu ấy không nhớ mình là ai, nói chuyện một lúc cậu ấy cũng nhớ mình là ai và rồi tụi mình tiếp tục gặp nhau trong lần thi chuyển cấp, năm đó cậu ấy đậu vào ngôi trường cả hai mơ ước, còn mình thì không mình cảm thấy buồn bã, và mình học ngôi trường gần trường của cậu ấy. Khoảnh khắc của năm lớp 10 đó mình đã đem lòng cảm mến cậu ấy. Tình cảm lúc ấy là sự cảm mến, sự chia sẻ mình và cậu ấy nói với nhau rất nhiều câu chuyện. Cậu ấy hay sang nhà mình những lúc bế tắc cần ai đó lắng nghe, cho cậu lời khuyên, mỗi khi qua sẽ mang theo bánh, hay một món gì đó cho mọi người trong nhà mình. Rồi có lúc cậu ấy biến mất không một tin nhắn, không cuộc gọi ban đầu mình hụt hẫng lắm, nhưng rồi cũng quen có chuyện gì đó cậu ấy sẽ quay lại tìm mình, những lúc này chỉ cần nhìn thấy cậu ấy mình mềm lòng mà quên đi hết những lần đột nhiên biến mất. Và rồi mình cũng thích người khác, cậu ấy cũng thế nhưng tụi mình bên cạnh nhau như những người bạn thân.
Thời gian cứ như thế trôi đến khi tụi mình lên đại học, trường cậu ấy học cũng gần trường mình. Rồi tụi mình cứ thế bên cạnh nhau những tháng ngày cần lời an ủi, cần ai đó lắng nghe, những ngày trông bộ dạng thảm hại sẽ lại tìm nhau, để kể để nghe đối phương cho mình động lực để cố gắng. Cậu ấy bên cạnh mình mỗi cột mốc của mình, trước khi mình có những chuyến tình nguyện đi xa cậu ấy sẽ đều dành ra một buổi tối để cùng mình đi dạo. Lúc này tụi mình như thói quen của nhau, mọi người hỏi sau lại không quen nhau, nhưng mình của lúc đó không nghĩ cậu ấy có tình cảm với mình. Tụi mình cứ ủng hộ tất cả dự án của nhau, lúc đó mình cảm thấy mình thích một người mình cần phấn đấu thật nhiều. Tụi mình đã bình lặng như vậy bên nhau chưa cần nói cũng sẽ biết đối phương muốn gì, và tình cảm mình dành cho cậu ấy vẫn như năm mình 17 tuổi bắt đầu thích cậu ấy. Trong tim mình luôn có một chỗ dành cho cậu ấy, một chấp niệm mình không buông xuống.
Cho đến năm thứ 10 tụi mình bên cạnh nhau, mình hay khoe về tình bạn 10 năm này của tụi mình. Nhưng rồi, tình cảm đó đến năm thứ 10 mình cũng buông xuống sau rất nhiều những câu chuyện xảy ra rất nhanh. Lời tỏ tình và kết thúc rất nhanh, có những câu nói khiến bản thân mình hiểu thấu mình không hiểu hết con người cậu ấy. Mình đã giận cậu ấy, vì sao lại lựa chọn đánh đổi tình cảm 10 năm của tụi mình như thế, mình đã mặc kệ mà nói ra tất cả những gì mình nghĩ và nó đã tổn thương cậu ấy và cả mình. Và rồi khi đủ thông suốt tụi mình ngồi xuống để nói cho nhau nghe lý do vì sao như thế, và quyết định sẽ giữ mối quan hệ như bây giờ không là bạn thân chỉ là những người quen biết mà thôi.
Nhưng trong lần gặp lại đó, mình đã không còn nhìn thấy người mà mình thích nữa, cậu ấy khác lắm. Mình đã hỏi cậu “Có bao giờ cậu sống cho chính mình chưa” và có một câu nói khiến cho bản thân mình bất ngờ là mình nên yêu người giống mình. Mình biết cậu ấy không có ý gì xấu cả, nhưng mà mình cảm nhận rất rõ trong cuộc hội thoại ấy cho mình biết “background” của tụi mình đã khác nhau rất nhiều rồi. Mình đã bật khóc sau khi về nhà, nghĩ về cuộc trò chuyện ấy, cậu ấy bảo những gì mình trách móc cậu ấy đáng phải nhận tụi mình đều tự làm nhau tổn thương. Sau một khoảng thời gian dài như vậy, mình đi qua nhiều cảm xúc, gặp gỡ nhiều người mình vẫn luôn cảm thấy cậu ấy rất tử tế chỉ là mình của bây giờ không còn điên cuồng theo đuổi một ai nữa cả, mình học cách chấp nhận và buông bỏ điều không bao giờ thuộc về mình.
Tình cảm mình dành cho cậu ấy vẫn sẽ luôn là sự tôn trọng, tử tế và sẻ chia như một người thân trong gia đình. Suy nghĩ và quan điểm của tụi mình không còn điểm giao nhau nữa rồi. Đến cuối cùng mình cũng đã buông bỏ được tình cảm đơn phương 10 năm của chính mình. Và mình chỉ mong cậu ấy và cả mình đều sẽ hạnh phúc, sau tất cả mình học được rằng trong chuyện tình cảm rất khó để nói trước bất kỳ điều gì, với một người nhiều cảm xúc như mình thì để thật sự buông bỏ là khi mình đã cố gắng hết sức cho mối quan hệ đó. 10 năm đó mình dành cho cậu ấy một tình cảm đặc biệt như người nhà, nhưng rồi bài học này nó khiến mình đau nhưng mình chưa bao giờ ngừng tin vào tình yêu, ngừng khát khao yêu thương và được yêu thương.
“Cậu à 10 năm rồi mình cuối cùng cũng nói lời tạm biệt tình cảm dành cho cậu, mình không còn mong cậu sẽ quay lại nhìn mình nữa vì lúc cậu nói mình nên yêu một người giống mình thì mình đã thật sự buông bỏ đoạn tình cảm này. Bây giờ quay lại mình không còn ở phía sau cậu nữa, mong cậu sẽ thật vui vẻ với cuộc sống của chính mình”
Những lời này mình không biết cậu ấy có đọc được không, nhưng mình viết ra đây dành cho bản thân mình, để mình nhớ rằng mình đã từng dành cho một người tình cảm nhiều như thế. Nó không điên cuồng nhưng nó đủ sự kiên trì và nhẫn nại.
Nếu cậu đọc được thì vết thương của mình đã lành rồi, mình bước tiếp đây cậu cũng thế nhé. Chúng ta đều xứng đáng nhận lấy hạnh phúc của chính mình.
ความคิดเห็น