top of page
Search

THƯỜNG XUYÊN GỌI VỀ CHO MẸ, ĐỂ MẸ BUỒN!

  • Writer: Linh Nguyễn Lê Trúc
    Linh Nguyễn Lê Trúc
  • May 11, 2022
  • 4 min read

ree

Việc mình đang làm chỉ có 4 năm, mình nghĩ như vậy để trân trọng khoảng thời gian có cơ hội được đồng hành, được dấn thân, và dành trọn mọi thứ cho công việc ấy. Nhưng cũng có thể hiểu, nó quá ngắn so với cuộc đời, để đánh đổi một ai đó.


Tính ra mình đã lên Thành phố học, xa vòng tay của mẹ cũng gần ba năm. Sắp đến mình sẽ phải cố gắng thật nhiều để bước vào cuộc đời. Trong suốt hành trình gần ba năm ấy, mình đang dần dần lãng quên sự qaun tâm dành cho mẹ. Số lần mình về nhà không còn nhiều như ngày chập chững bước vào năm nhất. Số lần mình điện cho mẹ cũng không nhiều như những ngày trước. Hôm nay, người chị của mình nhắn cho mình rằng "Mặc dù hong có "gà tui em tui" nhưng vẫn rất âm thầm tự hào dề iem. Cố lên nhe. Thường xuyên gọi về nhà, để mẹ buồn". Vì mình có hay tâm sự với chị rằng mình chỉ có mỗi mẹ thôi, dòng tin nhắn của chị mình ngẩn người ra, thì ra cũng lâu rồi mình chưa chủ động gọi điện cho mẹ.


Khi mình bắt đầu lựa chọn dấn thân, theo đuổi và cháy hết mình với việc hiện tại mình đang làm. Mình cũng chỉ nghĩ tập trung toàn bộ sức lực, thời gian của mình dành cho việc đó. Mình hay kể với mẹ về những điều mình làm được, đạt được, khi mẹ mình biết mình chọn dấn thân với việc ấy. Mẹ đã luôn ủng hộ mọi quyết định của mình, ủng hộ mọi sự lựa chọn và tự hào về việc mình đang làm. Mình là một đứa không hay kể những câu chuyện buồn, hay áp lực của bản thân cho mẹ nghe, không hay tâm sự về những câu chuyện khiến bản thân mình kiệt sức, mệt mỏi như thế nào. Về nhà, mình không để mẹ thấy vết thương mà ở thế giới bên ngoài đã để lại cho mình. Mình chỉ mang những câu chuyện vui, những điều tích cực mình có được bởi những trải nghiệm, kể với mẹ mình vẫn luôn được mọi người xung quanh yêu thương.


Nhưng bắt đầu từ những tháng ngày dấn thân đó, bản thân mình dần dần lãng quên quan tâm mẹ thật nhiều. Không hay điện thoại về cho mẹ, không hay nhắn tin cho mẹ, công việc ây và những mối bận tâm xung quanh đó cứ cuống lấy mình. Khiến cho bản thân mình cũng đi theo vòng xoáy ấy, mình làm việc bằng tất cả những gì mình có, mình đã gắn bó với nơi ấy cũng gần 3 năm, mình trải qua những điều khó khăn cũng nơi ây, mình hăng say quá mình quên mất vẫn còn một nơi mà mình gắn bó gần 20 năm cũng cần mình hăng say như thế, cũng cần mình quan tâm như thế. Mặc dù mình ở gần mẹ lúc nào không quá 1 ngày mình sẽ bị mắng, nhưng mà còn bị mắng để mình biết mẹ mình vẫn luôn khỏe. Bản thân cứ mải mê với công việc, rồi kết thúc ba năm đại học có khi nào mình sẽ lại cứ mải mê tiếp không?


Câu nói của chị mình khiến mình cảm thấy, à thì ra mình đã có lúc mình lại quên rằng có mẹ vẫn luôn chờ mình. Tự trách bản thân vì ham chơi quá, ham việc quá, nhưng thật may, những lúc mình như thế có chị, có những người bạn vẫn hay nhắc mình, bớt công việc lại một chút về nhà với mẹ, hay đơn giản hãy cho bản thân một chút thời gian nghỉ ngơi. Nhưng đôi khi, mình lại ỷ lại mẹ sẽ ở đó với mình, rồi hôm nay mình giật mình vì mình trân trọng một công việc nào đó vì thời gian gắn bó ngắn mình trân trọng, nhưng nó sẽ rất ngắn để mình đánh đổi một ai đó. Đọc dòng tin nhắn ấy, mắt mình cay cay tim mình có hơi nhói một chút, một chút giận bản thân.


ree


Đôi lúc bản thân mình và những người bạn vừa chập chững trở thành người lớn, hăng say với đam mê, nhiệt huyết ngọn lửa ấy mạnh mẽ rồi lãng quên mất mình cũng còn có người thân bên cạnh, họ cũng chờ mình ở nhà, chờ mình nhắn một câu "con khỏe lắm, mẹ ở nhà thế nào, có ăn uống đầy đủ không". Mẹ mình, và mình khung giờ rảnh khá ngược nhau, có hôm hơn mười một giờ mình nhắn "mẹ ngủ chưa, mẹ ngủ ngon" là hai giây sau mình nhận được "con gái của mẹ ngủ ngon nha". Thật may, mình đã nhận ra vẫn còn kịp, mỗi khi nhắc đến những điều mình trân trọng bản thân sẽ không kiềm được mà khóc. Khóc vì cảm thấy chỉ có cách như thế mình mới có thể giải tỏa những nỗi niềm trong lòng.


Nhưng không sao, mình đã nhận ra kịp mình sẽ quan tâm mẹ nhiều hơn, nói chuyện với mẹ nhiều hơn, kể mẹ nghe nhiều hơn câu chuyện mình đã làm được. Hành trình chập chững trở thành người lớn của mình, mình không được phép quên quan tâm người thân bên cạnh, không được phép quên mẹ vẫn luôn đợi mình, vẫn yêu thương và ủng hộ mình bằng tất cả những gì mẹ có. Mẹ luôn dành điều tốt đẹp cho mình, nên mình cũng dành điều tuyệt đẹp nhất cho mẹ. Và những điều mình đạt được đều dành tặng mẹ, dành tặng mẹ những điều rạng rỡ. Xin phép mẹ, để con được giấu những vết thương vào trong để mẹ luôn thấy mình là một người nhiều năng lượng, nhiều niềm vui. Mình hạnh phúc khi mang điều hạnh phúc , câu chuyện thành công dành tặng mẹ. Những điều buồn xin để mình tự gánh vác vì mẹ đã quá vất vả.



 
 
 

Comments


Post: Blog2 Post

©2022 by Nhà của Mây. Proudly created with Wix.com

bottom of page