top of page
Search

NHỮNG NĂM THÁNG CẤP BA VÀ ĐIỀU KHÓ NÓI

  • Writer: Linh Nguyễn Lê Trúc
    Linh Nguyễn Lê Trúc
  • May 6, 2022
  • 9 min read

ree

Cấp ba có lẽ là khoảng thời gian khá đẹp trong ký ức của Dâu, nơi chất chứa những kỷ niệm của những lần đầu tiên, nơi mà ở đó chính bản thân mình được lớn hơn trong suy nghĩ, trong nhận thức. Và cũng ở nơi này mình chập chững trở thành người lớn


Hôm nay, mình vô tình lướt trên facebook nhìn thấy lịch thi trung học phổ thông Quốc gia. Bất giác, chợt nghĩ mới đó đã gần 3 năm mình trải qua khoảng thời gian khổ luyện ây. Suốt ngày, chỉ có từ nhà đến trường, rồi từ trường đến chỗ luyện đề rồi về nhà, lúc ấy với mình áp lực thi đỗ tốt nghiệp và đậu vào ngành học mình yêu thích là mục tiêu lớn nhất mình phải đạt được. Nhưng cũng chính trong khoảng thời gian áp lực ấy, lại là khoảng thời gian với mình là vui vẻ nhất. Nghe có vẻ nghịch lý, mình cũng cảm thấy như thế khi ngồi nhớ lại sự rực rỡ của những ngày cuối cùng được khoác trên mình chiếc áo dài trắng, mặc dù trong suốt hơn hai năm ngày nào mình cũng mặc cũng than ngày nào cũng ba lớp áo chán thật, vậy mà một tuần cuối cùng cứ mỗi buổi sáng lại nhìn mình mặc áo dài trước gương rồi tự khen "sao nay mình mặc áo dài đẹp thế". Có lẽ đến lúc sắp kết thúc thì con người ta mới bắt đầu cảm nhận được một chút hương vị tiếc nuối, áo dài trở thành thói quen rồi tự dưng một ngày ngủ dậy không còn lý do để mặc áo dài trắng tung tăng trên chiếc xe đến trường thì trong lòng gợn một chút buồn.


Suốt những năm tháng ở trường cấp ba, mình luôn là đứa chỉ biết vùi đầu vào những trang sách, học thuộc những dòng thơ, ghi nhớ những tản mạn và cả những lời lý luận trong văn học. Phải! Dâu yêu môn văn lắm, ngày đó ở trường cấp ba sống chết tham gia đội tuyển văn cho bằng được. Bởi chỉ khi được viết, được đọc được cảm giác chạm tay vào trang sách, cầm bút viết điên cuồng thì khi đó Dâu mới là chính mình, sống trong khung cảnh, cảm được nỗi đau hiểu được niềm hạnh phúc của nhân vật, bỗng dưng cảm thấy mình được yêu thương, đồng cảm sẻ chia. Có lẽ một phần vì sự nhạy cảm của bản thân, không muốn chia sẻ bằng lời nói quá nhiều chỉ muốn viết những cảm xúc ấy thành những câu văn. Đem những trải nghiệm để viết vào từng trang giấy, môn văn cho mình rất nhiều những cảm xúc tích cực, tiêu cực cũng có dạy mình biết được cuộc sống này trần trụi lắm.


ree

Tháng năm đó , mình đã may mắn có cơ hội được cọ xát trong một vài kỳ thi về môn văn. Cùng không ít lần mình thất bại, phải gọi là mình thất bại nhiều hơn thành công, để nói về năng khiếu văn chương của mình thì mình ở mức không có gì. Mình thích văn chỉ đơn giản mình được viết, được nói lên góc nhìn và suy nghĩ của bản thân. Mình không giỏi cảm thơ, không giỏi trong cách dùng từ hay không nhạy khi đọc một câu lý luận có thể nhìn được hướng đi táo bạo. Mình không có một năng khiếu nào về văn chương hay ngôn ngữ cả, mọi thứ mình đạt được có mặt ở đội tuyển có cơ hội được tham gia các cuộc thi, đều nhờ vào nỗ lực của bản thân cộng thêm một chút may mắn. Mình còn nhớ cảm giác thi để giành được chiếc vé tham dự cuộc thi nhỏ trong tỉnh giữa các trường cấp ba không chuyên với nhau, lúc đó mình cứ nghĩ "cố lên, viết bằng tất cả những gì mình có". Thật hạnh phúc, khi nhận được mình là một trong hai bạn được chọn để tham dự cuộc thi. Vui sướng không gì bằng, mở đầu năm cấp ba mình luôn vui vẻ đón nhận và năm đó trong phòng thi mình luôn làm bài với tâm thế đây là cơ hội của mình, nắm bắt thôi. Thật may, mình cũng đã hoàn thành tốt giành về tấm huy chương đồng, và từ đây câu chuyện về những giá trị mình nhận được, cảm giác vui buồn lúc nào mình cũng cảm được bắt đầu.


Những ngày ở đội tuyển với các anh chị khóa trên, với người bạn đồng hành suốt các cuộc thi mình luôn giấu những áp lực vào bên trong. Mình vẫn luôn cố gắng, nỗ lực mỗi ngày vì mình luôn tự ti vì khả năng của bản thân, vì mình biết khoảng thời gian đó mình đã có những gì và mình thiếu rất nhiều những kỹ năng cùng như làm sao để cách suy nghĩ nhìn nhận của mình thoáng hơn. Và người bạn đồng hành cùng suốt các cuộc thi, bạn ấy có được điều đó mình ngưỡng mộ bạn mình lắm, chỉ cần đặt bút là bạn sẽ có thể viết được rất nhiều, rất sâu. Mình luôn phải cố gắng rất nhiều nếu ví sự cố gắng là bước chân thì mình bước 100 bước mới bằng một bước chân của cô bạn ấy. Nhưng cô bạn ấy không hề kiêu ngạo, luôn giúp đỡ mình, mình có gì cũng sẽ chia sẻ trao đổi, nhưng đôi lúc tư duy và cách cảm nhận của hai đứa khác nhau nên không tránh những lúc bất đồng quan điểm. Nhớ về những ngày ở đội tuyền, cảm giác cứ đến mùa chuẩn bị cho kỳ thi học sinh giỏi là mình lúc nào cũng ôm quyển sách để đọc, để ghi chú những đoạn văn với mình là hay nhất, tâm đắc nhất. Những nỗi áp lực vô hình mình chưa bao giờ kể với ai, vì tâm lý đã lựa chọn không được than vãn. Mình đã mang tâm lý ấy đi suốt những năm tháng cấp ba ấy.


Mỗi cuộc thi mình có cơ hội tham gia ít đều để lại cho mình những cảm xúc rất đỗi đậm sâu, mình vẫn luôn nhớ cảm giác ấy như mới hôm qua. Ngày trước mỗi khi kể về nó mình vừa tự hào vừa có chút buồn, đôi lúc mình khóc vì những điều mình đã trải qua. Nhưng cũng ở khoảng thời gian ấy, may mắn mình có ba cô bạn luôn bên cạnh động viên mình, có cô bạn chở mình đi vòng quanh mấy vòng công viên chỉ để mình khóc. Đôi khi mình cảm thấy nước mắt là cách chữa lành hữu hiệu nỗi buồn, sự uất ức. Có lẽ, điều khiến bản thân mình cảm thấy buồn nhất trong những tháng năm đó, là mình nhận ra rằng những điều mình cố gắng không phải lúc nào cũng sẽ được thầy cô công nhận. Năm ấy, với mình đó là những điều mình không thể bày tỏ sự buồn bã của bản thân, những điều mình không nghĩ bản thân mình sẽ trải qua, khi mình có được cơ hội là một trong ba bạn tham gia kỳ thi olympic tháng 4 mở rộng TP. Hồ Chí Minh. Mình vất vả cố gắng giành được cơ hội đi thi, ngày mình đi mình gặp rất nhiều chuyện như ông trời thử thách bản thân mình vậy, vào phòng thi cơn đau bụng dồn dập kéo đến, năm đó mình thi văn và toán thi chung phòng, người bạn ngồi bên cạnh mình thi toán, cậu ấy cứ liên tục dùng bút gõ xuống bàn khiến mình không tập trung, cùng với cơn đau bụng kéo đến. Lúc đó, mình chỉ nghĩ "được rồi, mình sẽ làm bằng tất cả dùng hết sức vừa ôm bụng vừa viết". Viết say mê quá quên luôn cơn đau bụng, mình nhớ lúc đó mình chỉ kịp chin chu cho bài luận văn học thôi, còn phần nghị luận xã hội mình viết ra những ý mà mình suy nghĩ. Ra khỏi phòng thi mình nói với chính bản thân "Đã cố hết sức rồi, không gì hối tiếc cả" Và thế mình không nghĩ quá nhiều về nó nữa, vì kết quả có ra sao mình cũng sẽ vui vẻ đón nhận chúng. Rồi ngày biết kết quả cũng đến, mình bất ngờ cả trường bất ngờ, thầy cô bất ngờ vì mình đạt được huy chương vàng môn văn năm đó, chiếc huy chương duy nhất của cả đội tuyển đi thi. Nhưng mình mong đợi những lời chúc mừng thầy cô, hay một câu giúp mình cảm thấy công sức mình bỏ ra đã được đền đáp. Cuộc đời mà đâu như mình nghĩ, thầy cô gọi điện chúc mừng nhưng câu sau sẽ là "bạn còn lại chắc buồn lắm có gì em an ủi bạn nha", hay là "cô không đi chấm thi nên không biết người ta chấm như thế nào", và "Huy chương vàng như vậy mà đợt này thi tỉnh không đậu là chiếc huy chương đó có vấn đề", hay "Đi thi còn phụ thuộc nhiều yếu tố". Lúc mình nghe được những điều như vậy mình như chết lặng trong tâm, mình không nghĩ những điều đó lại xuất phát từ người mình luôn kính trọng ngưỡng mộ, người đã chứng kiến tất cả quá trình mình từ con số 0. Rồi bản thân mình rất buồn, mình chỉ biết làm bạn với nước mắt mình không nói với người ấy một lời nào, mình không tâm sự, không muốn gặp ai nhưng rồi mình không chịu được mình áp lực bản thân. Mình luôn vui vẻ, tươi cười chúc mừng khi bất kỳ bạn nào đạt giải trong bất kỳ kỳ thi nào. Nhưng đến mình thì, lúc đó mình luôn tự trách bản thân tại sao lại như vậy, mình là một người quá đáng, mình phạm lỗi gì sao. Và đến giờ mình không hiểu tại sao lại như vậy, mình không nói ra những điều mình cảm thấy với ai cả. Khoảng thời gian mình đạt được điều mình luôn cố gắng cũng là lúc mình hiểu được mình luôn cô độc, chỉ có mình và cũng chỉ mình hiểu được những điều bản thân mình trải qua. Mình mất gần một tuần cân bằng lại mọi thứ, lấy lại động lực phấn đấu cho kỳ thi chọn học sinh giỏi cấp tỉnh nhớ vào lời nói của một người thầy, thầy nói với mình rằng "Em có quyền tự hào về những điều em đã làm được", chính câu nói này cho mình sức mạnh, và mình thay đổi cách mình nhìn nhận vấn đề, mình thôi than vãn mệt mỏi, mình thôi trách họ, mình buông bỏ mặc kệ cho mọi người có nghĩ thế nào mình không xứng, mình may mắn. Như vậy mình bình thản vượt qua cơn khủng hoảng về cảm xúc ấy, mình học được cách chỉ khi mình đối mặt với vấn đề mình mới có thể giải quyết được, ngày đó vì mình luôn sợ mọi người nghĩ không đúng về mình, mình sợ những cố gắng ấy không được đáp đền.



ree

Và sau sự việc ấy, mình đã có khoảng thời gian giận cô giáo dạy môn văn của mình lắm, mình giận bản thân vì luôn giấu ở trong lòng. Rồi ngày tháng cứ trôi mình bắt đầu với những mục tiêu mới, sau những điều mình trải qua cũng đủ để mình hiểu "Chỉ cần bản thân mình nỗ lực thì mọi kết quả đều xứng đáng, không cần ai công nhận bản thân mình công nhận chính mình đó là niềm hạnh phúc rồi". Năm tháng vùi đầu với những cuộc thi, cháy hết nhiệt với nó dấn thân vào lựa chọn nó, đâm đầu để rồi những năm tháng đó, nỗi vất vả đó cho mình thật nhiều bài học để trưởng thành.


Lúc đó, với mình của những năm 17 tuổi buồn, đau vì những điều như vậy, nhưng không như thế mà bỏ cuộc. Khao khát và thỏa mãn sự yêu thích với văn học, những bài học từ trang sách và bài học về sự mạnh mẽ đâm đầu vào những vấn đề. Mình luôn nói với bản thân phải luôn luôn cố gắng, phải làm được điều mà mình mong muốn cho dù có ra sao chỉ cần mình đã nỗ lực hết sức là đủ. Những điều khó nói là những cảm giác mình đã từng không thể chia sẻ suy nghĩ nỗi thất vọng của bản thân cho bất kỳ ai biết được cả. Tháng năm cấp ba với các cuộc thi văn mình dường như đều thử sức, môn văn dạy cho mình rất nhiều từ những bi kịch luôn có ánh sáng của sự sống, cho dù có khó khăn thế nào ở phía trước luôn có con đường dành cho bản thân mình. Đôi lúc mình học được cách yêu thương bản thân nhiều hơn, mình được viết những điều mình trông thấy, mình hạnh phúc với những giá trị cuộc sống mang lại.


Và đó là Dâu của những tháng năm cấp ba và những điều bản thân trải qua chia sẻ những điều mình học được từ cuộc thi, từ môn văn. Cảm giác những điều ấy bây giờ trở thành hồi ức khi nhắc lại mình vẫn còn chút buồn, nhưng lại tự hào vì mình đã làm được điều mình muốn và mình đã có những năm cuối quãng đời học sinh với nhiều bài học cho mình chập chững trở thành người lớn......

Người viết: Dâu

 
 
 

Comments


Post: Blog2 Post

©2022 by Nhà của Mây. Proudly created with Wix.com

bottom of page